Thằng con thay bố mình chăm lo cho bà mẹ kế đít bự, giả dối. Đúng như ông đoán. Ánh mắt Khánh Phương nhìn ông tràn ngập thương cảm. – Cha thật là bao dung rộng lượng… – Ta cũng không tốt như con nghĩ đâu… Ông Bắc hơi ngượng vẫn ra vẻ khiêm tốn. Ông kéo Khánh Phương vào lòng chợt cả người nàng sượng cứng, Con trai thay cha già chăm chút cho mẹ kế hồi xuân mặt đỏ bừng hơi tránh đi. – Cha đi nghỉ đi. Trời gần sáng rồi… – À… Vậy được. Ta đúng là nên nghỉ ngơi một chút… Nhìn ông rời đi, còn khép màn cửa lều lại cẩn thận, Khánh Phương ôm đầu khổ sở. Sau khi cơn ham muốn điên cuồng kia biến mất nàng cảm