Quản lý vũ trường ân ái long trời lở đất với cô ả vũ nữ, sau Khoa cũng có một chiếc đèn pin, rọi xuống chân mình mà đi cho khỏi vấp ngã. Trời miền cao vào tầm này tối lắm, chẳng nhìn được xa, chỉ âm u toàn cây là cây, Tên chủ quán bar mây mưa cuồng nhiệt với cô ả vũ nữ cũng may có chị Thảo đi cùng, chứ mình Khoa chẳng dám đi: – Chị Thảo này, chị vẫn thường đi như thế này à? Thảo vừa đi vừa đi vừa hát, cô đang vui vì chuyến vận động hôm nay thành công, có thêm một học sinh đến trường. Thêm một học sinh là các cô thêm một việc, thêm một gánh nặng trên đôi vai mỏng manh, nhưng đó cũng là thêm một niềm vui